Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


You are not connected. Please login or register

Có lẽ tại mùa xuân

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Có lẽ tại mùa xuân  Empty Có lẽ tại mùa xuân Sat Aug 20, 2011 3:58 am

Han Cat Nhi


Super Moderator
Super Moderator

[size=18]Có lẽ tại mùa xuân  Showletter680kf4.th

- Vừa dắt xe ra cổng Ngọc đã nghe tiếng gọi ý ới đằng sau

Ngọc ơi nói nghe nè,quay lai hơi nheo mắt bởi ánh nắng mặt trời nhìn mãi mới thấy cái Phượng đang dắt xe chen
ra khỏi đám đông Vừa nóivừa thở hổn hển.
Khiếp năm nay trường mình họp tổng kết cuối năm đông quá.Vừa vén tà áo dài ra đăng sau ,Ngọc vừa cườ vừa nói.

Ừ có đông mới có vui chứ Phượng,chợt dừng xe Phượng hất hàm về phía Ngọc thế cậu có đi ăn liên hoan trường dành cho sinh viên xuất sắc không?Phượng thấy năm nay nhà trường có vẻ thiên vị quá Ngọc ạ.

Vừa ngồi nên xe Ngọc vừa nói,thôi về đi Phượng tối nay có gì sang nhà Ngọc nói nha.
Ừ cũng được tối Phượng sang giờ Phượng ghé qua chợ mua chút đồ song còn về nấu cơm,nói song nó đạp xe một mạch xuống dốc chợ.

Năm nay cuối năm trời xe lạnh,vừa đạp xe Ngọc vừa thả hồn một chút.thế là sắp tết nữa rồi,năm nay Ngọc không về ngoài bắc ăn tết nữa.Không về ngoài băc như năm ngoái nữa,chắc tết này nội Ngọc mong nàng về ăn tết lắm
nội mong bé tũn về để nội được cốc vào cái đầu yêu của bé tũn như hồi còn nên ba ấy.

Vừa thả hồn Ngọc vừa tủm tỉm cười một mình.Ngọc nhớ hồi nhỏ ba mẹ đi làm ăn xa để Ngọc ở với nội,lúc đó nàng bé lắm.
Nội có tất cả năm người con,bốn trai một gái,ai có gia đình cũng đều ở gần nội hết.Mỗi ba Ngọc là theo công việc nên đi xa.Lúc Ngọc nên hai ba đưa mẹ và chị cả vào trong nam trước,chưa có đièu kiện nên lúc đó gửi Ngọc cho nội nuôi.
Hồi đó nội cũng có tất cả tám đứa cháu,đông lắm nhưng có lẽ nội thương bé tũn hơn cả.Vì bé tũn phải sống xa ba mẹ nên nội thương lắm lắm.

Mải thả hồn không biết từ lúc nào Ngọc đã về tới cổng.vừa bươc vào sân Ngọc đã thấy xe của thành dựng ở cửa,mẹ ngọc ở trong nhà bước ra trên tay cầm hai con gà.

Nhìn thẩy Ngọc về nói luôn,thằng Thành nó mới về quê nên con ạ.Gớm ông bà dướ đấy chu đáo quá,bắt nó mang cả gà nên đây này.

Thôi mày vào nói chuyên với nó đi để mẹ xuống làm cơm bảo nó ở lại ăn luôn thể.
Quay lại thấy Ngọc còn ngập ngừng chưa vào bèn gắt,vào đi con nó chờ con cả tiếng đồng hồ rồi.

Khẽ vâng Ngọc bước vào trong,tim nàng đập mạnh quá,sao lần nào cũng vậy.Mỗi khi gặp Thành là Ngọc rất sợ một cái gì đó giường như rất vô hình.

Nhìn thấy Thành ngồi ghế đang cầm tờ báo đọc,Ngọc cất tiếng anh tới chơi ạ,bỏ tờ báo xuống Thành tủm tỉm không anh tới thăm em,em ngồi đi.

Chẳng biết thời tiết hanh hay sao mà mặt Ngọc nóng gian nên.Thành là khách mà còn hơn là chủ rồi,vừa vân vê tà áo ,anh ngồi chơi trưa nay ở lại ăn cơm với ba mẹ em.

Ánh mắt Thành nhìn thẳng vào Ngọc làm nàng càng thêm bối rối.chợt Thành cất giọng,hôm nay thấy mẹ bảo em đi dự lễ tổng kết cuối năm hả? có gì vui không kể anh nghe đi nào.

Ngồi đối diện với Thành Ngọc khẽ nói có anh ạ,năm nay nhà trường tổ chưc cho sinh viên xuất sắc đi liên hoan ở nhà hàng em cũng có trong danh sách mời anh ạ.Ngước nên bắt gặp ánh mắt Thành nhìn nàng chăm chú,Ngọc vội lảng câu chuyện qua hướng khác.

Anh về quê có gì vui không?không vội trả lời nàng Thành nhẹ nhàng hỏi.Sao em có vẻ e ngại trước anh vậy Ngọc
tránh ánh mắt của Thành Ngọc tủm tỉm,có gì đâu anh,

Ngọc nè mai em đươc nghỉ tối nay mình đi chơi em nhé.?Tiếng thành cất nên như gió thoảng,nhưng làm Ngọc cảm thấy như có một làn gió mạnh thổi qua làm nàng đứng không vững.lần đầu tiên có một người con trai hẹn hò làm nàng có cảm giác lạ lùng khó tả.

Và cái cảm giác đó sẽ theo nàng suốt cuộc đời này....!



Được sửa bởi Han Cat Nhi ngày Mon Aug 29, 2011 12:46 am; sửa lần 3.

2Có lẽ tại mùa xuân  Empty Phan 2...! Sun Aug 21, 2011 3:18 am

Han Cat Nhi


Super Moderator
Super Moderator


Ngọc ơi xuống đây giữ hộ mẹ con gà.Tiếng gọi mẹ Ngọc vọng ra như đánh thức khoảng không gian im lặng giữa hai người.

Dạ con xuống ngay đây,Ngọc trả lời rồi quay qua bảo Thành.Em xuống phụ mẹ làm cơm nha anh,Thành đứng dậy nắm lấy tay Ngọc.Anh xuống phụ chung với em ,chứ để anh ngồi không cái bụng nó réo chịu sao được em.

Câu nói pha chút đùa cợt của Thành làm Ngọc cảm thấy vui hơn,vâng vậy mình xuống bếp nha anh.

Dưới bếp mẹ Ngọc đang nhấc nồi nước sôi từ trên bếp xuốn,Thành nhanh nhẩu ,bác để cháu và em ngọc làm gà cho bác.rồi thành quay qua Ngọc em lấy dùm anh con dao.nói song Thành bước tới chiếc lồng nhốt hai con gà.

Thành cất tiếng hỏi,bác ơi làm thịt con trống hay con mái trước ạ.Vừa cầm con dao ra cho Thành Ngọc vứa trả lời thay mẹ,anh ơi làm thịt con trống trước đi,là trống thì phải hóa kiếp chờ đợi trước chứ anh.

Nói song nàng cười hóm hỉnh,thấy Ngọc đùa mẹ nàng bèn cốc nhẹ vào đầu rồi mắng yêu,cô thì chỉ dươc cái lém lỉnh.rồi quay qua thành,cháu bắt con nào thịt cũng được.Thành cũng pha thêm câu đùa,em Ngoc nói đúng đó bác.Là trống thì cái gì cũng phải chiu thiẹt hơn nè,con trống đi trước chờ con mái,bởi vì nếu con mái đi trước thì con trống sẽ buồn rầu mà muốn đi theo đó bác.

Nói song Thành và me nàng cười,còn Ngọc khẽ liếc xéo Thành.Anh nghĩ con mái sẽ không buồn khi mất con trống sao?Thành tủm tỉm thì có mà chắc là ít hơn,nói rồi Thành nhìn ngọc đầy vẻ dụ ý.

Bây giờ em giữ chân và cánh để anh hóa kiếp cho chú gà trống nhé.Đưa tay đón lấy con gà từ Thành nhìn Ngọc run run.Thành bèn cười chọc nàng,em run cho số phận của con gà trống đi rồi sẽ bỏ lại gà mái sao em...?

Chu môi Ngọc cười,không em run vì từ nhỏ tới giờ em chưa có nhìn ai cắt tiết gà.bữa nay giữ gà cho anh cắt tiết không biết có giữ được không nữa.

Đưa tay túm đầu gà vặt lông một cách thành thạo,như một thợ chuyên nghiệp,thành nói ,ở quê mẹ anh nuôi nhiều gà lắm.Nên về lần nào anh cũng cắt tiết gà hết đó em,bây giờ em giữ chắc nhé.

Nói song Thành cầm dao cắt xoẹt,cùng với tiếng hét thất thanh của Ngọc , ui anh, mắt nàng nhắm nghiền trông đến tội nghiệp.Một tay giữ cánh một tay giữ chân gà của nàng như muốn dụng ra.

Thấy vậy mẹ Ngọc vội chạy tới đỡ thay nàng,đưa đây cho mẹ.Như gặp đươc kíu tinh ngọc vội vàng buông hai cánh tay đưa cho mẹ con gà Thành đang cắt dở.Em có sao khônng ?giọng thành hỏi đầy vẻ lo lắng,khẽ chấn tĩnh chút giọng Ngọc vẫn con run em không sao mà hơi sợ.

Mẹ ngọc đỡ lời con gái,từ nhỏ tới giờ nó có bao giờ nhìn thấy ai cắt tiết gà bao giờ đâu nên nó sợ cháu ạ.
Vừa giữ gà mẹ ngọc vừa nói, thôi để bác giữ cháu cắt tiếp đi không tiết nó đọng bên trong mất ngon cháu.

Rồi mẹ nàng kể ,hồi nhỏ trong nhà có con chuột,hai bác ở trong nhà đuổi chuột.Nó đứng ngoài,con chuột chạy ra ngoài theo phản xạ nó cầm thanh gỗ đập trúng con chuột chêt lăn ra.Ấy vậy mà nó òa ra khóc ,bắt đền mẹ con chuột chết rồi,gớm nó khóc cả buổi trời, nó nhát lắm cháu ạ.Nên hồi nhỏ bà nội nó gọi là cái tũn vì nhát lại hay sợ ma nữa,
Đang cho than vào lò thấy mẹ nói vậy Ngọc nũng nịu,kìa mẹ nói xấu con.Quay lại mẹ nàng lườm yêu,cha bố cô tôi nói có sai không nào.Thôi nhấc nồi nước sôi ra đây cho anh Thành nhúng gà con.

Ba người vừa làm vừa nói chuyện rôm rả,song đâu đó thì ba Ngọc cũng về.Bữa cơm đươc dọn ra,ba ngọc và Thành chào hỏi qua loa song hai người nói chuyên khá là vui.Ba Ngọc hỏi Thành rất nhiều hai người làm hai ngành khác nhau nhưng phong cách nói chuyện rất là hợp khẩu.

Xung quanh bữa cơm Thành cũng luôn hỏi về viêc học hành của Ngọc,ba me luôn tự hào về nàng làm nàng ngượng ngùng,chưa có bữa cơm nào nàng cảm thấy có người lạ ăn cùng lại vui như hôm nay.

Song bưa cơm cũng sang chiều ,ngồi uống nươc với ba mẹ nàng chút Thành xin phép ra về.Tiễn Thành ra tới cổng nắm tay Ngọc thành nhẹ nhàng .
Tối nay tám giờ anh tới đón em nhé,Ngọc cúi đầu khẽ gật,vâng em đợi như chợt nhớ ra điều gì Ngọc vội vàng,mà quên mất tối nay êm có hẹn bạn gái em tới nhà.

khẽ lắm tay Ngọc Thành nhẹ nhàng,không sao mình rủ cả bạn em đi chơi luôn cũng đươc mà.Vâng tùy anh nói song Ngọc khép cánh cổng lại,còn Thành cho xe nổ máy chạy hòa vào đường phố nhộn nhịp.

Quay chở vào nhà Ngọc khẽ hát bản tình ca mà nàng yêu thích....

Em đi qua chốn này ối a sao em đành vội
tôi xin làm quán đợi dừng chân em ghé chơi

Vào nhà dọn dẹp song ngọc vào phòng lằm suy tư,nàng đang nghĩ tới buổi hẹn tối nay nàng không biết hẹn hò ngươi con trai sẽ như thế nào nhỉ.
Dường như mùa xuân đang tới bên nàng,mơ màng Ngọc chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay



Được sửa bởi Han Cat Nhi ngày Mon Aug 29, 2011 12:46 am; sửa lần 1.

3Có lẽ tại mùa xuân  Empty Phan 3...! Mon Aug 22, 2011 3:29 pm

Han Cat Nhi


Super Moderator
Super Moderator

( Chương 3 )




Môt đám cưới diễn ra thật bình dị,Ngọc măc chiếc xoa rê màu trắng tinh khiết.Đứng cạnh là Thành trong bộ com lê màu sữa trông họ thật đẹp đôi ánh mắt nụ cười họ chứa chan hạnh phúc.

Bất chợt tiếng cái Phượng đâu đó vang nên,Ngọc ơi ngọc.Mở choàng mắt Ngọc nhìn Phượng tiếc nuối,thì ra chi là một giấc mơ, Tới lúc nào vậy Phượng?

Thả mình xuống giường cạnh Ngọc Phượng léo nhéo vưa tới thui,gớm mơ gì mà vừa ngủ vừa tủm tỉm vậy?

Vờ đánh trống làng Ngọc trả lời giọng còn ngái ngủ,thì mơ tối nay được phượng dắt đi ăn chè nè hihi.

Vừa nói Ngọc vừa cười,như sực nhớ ra tối nay có hẹn với Thành,Ngọc bật dậy nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ.Với cái lược chải đầu quay lại hỏi Phượng tối nay đi chơi với Ngọc nghe Phượng.

Tròn mắt nhìn Ngọc Phượng hỏi dồn,đi chơi mà đi chơi ỏ đâu ?đi ăn lẩu thái hả....?

Đưa tay véo vào má bạn Ngọc cười giòn,thôi đi cô nương tối ngày đòi ăn mai mốt mập ú đừng có than nha.Nói song cả hai cùng phá ra cười,nhìn Ngọc Phượng nheo mắt hỏi.

Nói đi tối nây đi chơi với anh nào hả?..Phượng có biết không.?

Thì cứ đi rồi sẽ biết Ngọc trả lời.

Ra chiều suy tư Phượng trầm ngâm,e hèm.Để phượng đoán xem nhé,có phải anh chàng Minh học trên mình một lớp mà mọi ngày vẫn đứng cổng đợi cậu mỗi khi tan trường không?

Sai rồi Phượng anh chàng thư sinh đó Ngọc còn đang chạy đứt dép nè Phượng...

Nhìn Ngọc chăm chú Phượng tò mò, không phải anh chang đó vậy là ai kà......?

Ngọc cười ra đều bí mật,thì tối nay đi cùng rồi sẽ biết mà.
Ừm Phượng sẽ coi xem anh chàng nào mà dám cả gan kua cô hoa khôi của trường hà .

Thôi đi cô Ngọc ngúyt dài,tui mà hoa gì có mà hoa cứt lợn thì có há há .rồi cả hai lăn ra giường cười,chợt giọng Phượng buồn buồn.Không biết năm nay Phượng có thi nên đươc hệ 12A không?Đang lo quá Ngọc à,

Quay qua ôm eo Phương Ngọc an ủi,

Phượng học cũng khá mà sao lo chuyện đó,Khá gi đâu ,đâu có như cậu năm nào cũng đứng đầu.Năm ngoái suýt chút nưa là Phượng đã không vào đươc hệ chính quy rồi.Còn năm nay không biết thế nào....?

Mà Ngọc này,chăc mấy hôm nữa đi ăn liên hoan nhà trường tổ chức chứ.?Tiếc quá Phương học kém nên không được mời buồn.

Ôm chặt Phượng hơn Ngọc thủ thỉ,đừng buồn Phượng!năm nay không đi thì sang năm đời còn dài mà.chỉ cần Phượng cố gắng thêm chút xíu nữa là sẽ tốt thôi.

Ngồi dậy phượng nói giọng buồn hơn,má Phượng biểu học không được thì ở nhà phụ má bán hàng.

Nghe vậy Ngọc hốt hoảng,đừng Phượng đừng bỏ học nghe cố gắng nên Phượng.

Ngọc ơi Thành nó tới nè con,tiếng mẹ Ngọc từ ngoài vọng vào làm nàng cuống nên.Vâng con ra ngay đây mẹ,rồi nhìn Phượng thôi đừng buồn nữa Phượng.Tối nay đi chơi với Ngọc cho đỡ buồn đi nha,đi Phượng đừng buồn nữa mất xinh mà.

Giọng Ngọc năn nỉ đứng dậy ra đây Ngọc giới thiệu người này với Phượng.Bất ngờ à nha,nói rồi không để phượng trả lời nàng kéo Phượng ra ngoài phòng khách.

Đứng sững một giây Phượng thốt nên đầy vẻ bất ngờ,ủa là anh cảnh sát giao thông Thành bữa thổi còi phạt tụi em đúng không?nhờ tụi em đi ngược đường nên anh mới qoen được cô hoa khôi của trường đó.nó nháy mắt qua Ngọc đúng không Ngọc?

Nói song Phượng quay qua mẹ Ngọc ,bác bữa đó tụi con đi ngược đường bị anh thành thổi còi phạt đó bác.

Me Ngọc cười tụi bay á cứ phải phạt thật nặng vào.

Em chưa có chào anh mà đã bắt tội anh rồi Thành cười tươi.Vậy tối nay anh dắt tụi em đi ăn coi như đền bù hả...?
Phượng nhanh nhẩu,vậy tối nay anh đãi tụi em món lẩu thái coi như tha cho anh đó,nói song nó kéo Ngọc ra cổng.Đi anh Thành tụi con đi nha bác,

Thành quay lại lễ phép,cháu xin phép bác cho cháu đưa hai em đi chơi...?Mẹ Ngọc gật đầu đồng ý,được mà cháu nhớ về sớm nghe mấy đứa.

Ngọc cũng cúi đầu con đi nha mẹ,vuốt mái tóc nàng mẹ dăn dò .Đi nhớ về sớm nghe con.

Nhìn bóng lũ trẻ khuất dần,quay vào trong bà chép miệng,mong rằng con gái bà sẽ hạnh phúc bên người nó yêu thương.Nó sẽ không phải bươc theo vết xe khi xưa của bà.

Nghĩ tới đây ký ức năm xưa chợt ùa về trong lòng bà..!

Ra khỏi cổng Phượng bá vai Ngọc rồi liếc qua Thành,thôi hai người đi chơi vui vẻ nha tui không làm kỳ đà cản mũi hai người đâu.
Lắm tay Phượng không bằng lòng Ngọc lắc đầu,kìa Phượng đi chơi cùng đi mà.

Em không ăn bữa tối anh đền sao?Thành nên tiếng.

Thôi để lần sau em ăn hai phần,giờ em còn phải về phụ má dọn hàng.Hai người đi chơi vui vẻ nhé .Không được bắt nạt bé Ngọc nha anh Thành.

Nói song nó nên xe đạp hòa vào dòng người cuối năm đang hối hả đi lại.

Thành dừng xe em nên xe đi mình đi ăn tối song đi dạo đươc không em ?Khẽ gật đầu nhẹ nhàng ngồi nên xe Thành cho xe chạy về phía nhà hàng hoàng hoa thám,nơi nổi tiếng món ăn lẩu thái.

Gửi xe song thành đưa nàng nên lầu hai của nhà hàng,hôm nay thứ bẩy lại cuối năm nhà hàng khá đông khách.

Chọn một bàn ngoài hành phía hướng ra ngoài đường ,Thành kéo ghế.Em ngồi đi ,vẫy tay gọi bồi bàn rồi hỏi nàng em ăn gì?

Nhìn ra phía ngoài đương Ngọc trả lời bâng quơ,anh chon món đi hôm nay anh đãi gì em ăn đó anh đừng ngại.

Vậy anh kêu lẩu thái mình ăn em nhé,lựa món song đưa thực đơn cho bồi bàn Thành quay qua hỏi Ngọc,em có thích quang cảnh ở đây không?

Cũng đươc mà anh,nói song nàng đưa tay vuôt lại mái tóc.

Thành thốt nên em đẹp quá Ngọc à,

Má Ngọc nóng bừng ngượng ngùng,lần đầu tiên nàng cảm thấy e thẹn trước một lời khen của một người con trai.Ở trường cũng nhiều người khen nàng lắm,nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy then thùng như hôm nay.

Ăn uống song Thành đưa nàng tới dạo ở công viên dĩ an,đi một vòng chon chiếc ghế đá cạnh bồn nước.Thành khẽ bảo mình ngồi xuống đây nha em.

Cuối năm trời xe lạnh,môt cơn gió thồi qua làm Ngọc dùng mình.

Em lạnh hả Ngọc?Thành cởi áo khoác choàng qua vai nàng,em khoac đi khỏi lạnh.

Đưa tay nhe nhang lắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc nhìn vào mắt nàng Thành nói như gió thoảng,Ngọc à,từ buổi gặp em đầu tiên anh đã cảm thấy con tim mình dung động.Con tim anh mách bảo rằng cuôc đời này anh không thể sống thiếu em.......

Anh yêu em Ngọc ạ.

Em hiểu anh nói không ngọc?

Trời xe lạnh mà má Ngọc nóng bừng,tim nàng đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngưc.

Nhẹ nhàng xuay Ngọc vể phía mình Thành nhìn thẳng vào mắt nàng.Nói đi em,em cũng yêu anh đúng không Ngọc?

Em Ngọc ngập ngừng.

Không gian như ngừng lại,Thành hồi hộp chờ đợi câu trả lời của nàng.

Em vâng

Lắm chặt tay nàng Thành xúc động,em làm anh mừng quá.Anh sợ em sẽ từ chối anh.

khẽ nghiêng đầu tựa vào vai thành Ngọc thủ thỉ,em cũng vậy từ khi găp anh.Em cũng cảm thây một cái gì đó làm em lo sợ.

Vâng em cũng yêu anh Thành ạ,

Choàng tay qua vai nàng Thành bồi hồi,suôt cuôc đời này anh sẽ mãi giữ chon tình yêu cưa chúng ta .Anh sẽ không yêu ai ngoài em đâu Ngọc anh thề với cả con tim mình,Ngọc ơi anh yêu em nhiều lắm.

Thời gian như ngừng lại xung quanh như lặng im và chi có trái tim hai người đang thổn thức.Tất cả giường như lắng đọng để gi nhận lại mối tình của hai người đang bắt đầu say đắm......

Mối tình của hai người theo năm tháng trôi đi thật êm đềm



Được sửa bởi Han Cat Nhi ngày Mon Aug 29, 2011 12:45 am; sửa lần 1.

4Có lẽ tại mùa xuân  Empty Phan _4 Mon Aug 29, 2011 12:42 am

Han Cat Nhi


Super Moderator
Super Moderator


( Chương 4 )



Vừa ra đến cổng trường Ngọc đã nhìn thấy Thành ngồi đợi sẵn ở xe,Ngày nào cũng vậy sáng Thành đưa nàng đi học chiều tới đón nàng về dường như đã là một thói qoen gần một năm nay rồi,thấy ngọc ra Thành đưa tay đỡ chiếc cặp từ tay nàng,

Đưa anh để nên đằng trước cho đỡ mỏi tay em,chao chiếc cặp cho Thành Ngọc không quên hỏi câu mà thường ngày nàng vẫn hỏi khi gặp thành.

Anh hôm nay đi làm có mệt không?khẽ vuốt tay nên mái tóc mềm mại của Ngọc Thành nhẹ nhàng.Mệt nhưng cứ gặp được em là anh quên hết mệt rồi,

Nguýt người yêu một cái dài Ngọc chu môi.Anh chỉ được cái nịnh người ta không ai bằng,,,,
Thành cười tình tứ,anh đâu có nịnh người ta anh nịnh người yêu anh mà,nhìn vào trường Thành hỏi Ngọc, khi nào thì họp tổng kết cuối năm hả em?thời gian kể ra nhanh em nhỉ năm trươc mới hồi nào em đi họp tổng kết thế mà đã trôi qua gần một năm rồi.

Vừa đưa tay vén tà áo ra đằng sau rồi ngồi nên xe Ngọc vừa trả lời.thứ bẩy tuần này anh ạ.

Cho xe nổ máy Thành cho chạy từ từ ,lúc nào cũng vậy khi được ở bên cạnh nàng Thành muốn thời gian trôi thật chậm con đường đưa nàng sẽ thật dài để thành có cảm giác đươc luôn ở bên nàng.

Khẽ dựa cằm nên vai Thành Ngọc nhẹ nhàng nói,anh nè em nghe nói năm nay trường tổ chức ăn liên hoan cho phép tât cả sinh viên đựơc đưa bạn bè thân thuộc không ở trong trường tới dự,vì hết năm nay khối 12 là rời khỏi mái trường rồi .Anh sẽ đi dự với em nghe.

Vừa cho xe chạy Thành vừa trả lời Ngọc.Ý em la ý của anh mà anh rất hân hạnh là đằng khác ,anh sẽ mãi bên cạnh em nè.

Chợt thành hỏi em sẽ dự đinh thi vào trường gì?đưa tay vòng qua eo Thành Ngọc hàn huyên,em sẽ thi vào trường cao đẳng sư phạm anh ạ,ước mơ từ nhỏ em sẽ là cô giáo đứng trên bục giảng.Để dẫn dắt những thế hệ tương lai mà anh.

Thành gật gù anh biết là em sẽ chọn ngành đó mà,

Khẽ nhéo vào eo Thành Ngọc nũng nịu,sao anh biết bộ đoán mò hả?

Thành cười tươi anh không đoán mò đâu, với tính cách hiền dịu như em thì anh nghĩ là cô giáo sẽ rất là thích hợp.

Vậy sao,anh có bằng lòng với nghề em chọn không Thành.?

Cho xe chạy chậm hơn Thành nhẹ nhàng,Ngọc à,gần một năm nay mình đến với nhau có bao giờ anh phản đối em Chuyện gì đâu.Với anh em là tất cả,sự lựa chọ của em cũng là sự lựa chọn của anh mà.

Nói đến đây thì cũng là lúc xe chạy về tới cổng,nhẹ nhàng xuống xe Ngọc khẽ hỏi,anh vào nhà nghe.

Lắm nhẹ tay Ngọc Thành âu yếm.Thôi để lúc khác anh phải về còn đi họp giao ban em à.Sáng mai anh sẽ tới đón em thế nhé,thôi anh về nghe nói song Thành cho xe quay lại.

Nhìn theo bóng Thành khuất dần Ngọc cảm thấy thật hạnh phúc,,ở trường ai cũng khen nàng và thành đẹp đôi ,nhiều cô bạn của nàng còn có vẻ ganh tỵ.Điều đó làm cho nàng cảm thấy hãnh diện vỉ có đươc người yêu như Thành.

Năm nay thời tiết cuối năm khô hanh và có vẻ nắng nóng,vừa nhặt rau với mẹ Ngọc vừa thủ thỉ .Mẹ ơi năm nay trường tổ chức liên hoan cuối năm co cho phép mời bạn bè đi cùng con mời anh Thành đi chung mẹ thấy sao ?Có đươc không mẹ?

Nhìn con gái âu yếm mẹ mẹ nàng trầm ngâm.Ừ mẹ thấy thằng Thành nó tốt con ạ, lại chững chạc mẹ nghĩ có nó bên cạnh con sẽ cứng cáp hơn.

Nghe mẹ nói vạy Ngọc vui lắm.
Chợt nàng quay qua hỏi mẹ lém lỉnh,mẹ ơi trước mẹ và ba yêu nhau có vậy không mẹ?con thấy ba thương mẹ vậy chắc là trước ba me yêu nhau lắm mẹ nhỉ?gõ nhẹ nên chán con gái yêu mẹ ngọc mắng cha cô chỉ đươc cái.

Ngọc cười giòn chỉ đươc cái nói đúng phải không mẹ?

Dường như không muốn trả lời con gái bà bèn đứng dậy,thôi con mang rau đi rửa đi rồi đặt cơm nấu không trưa rồi.mẹ chạy ra chợ mua gói lá dong về còn ngâm rửa chuẩn bị mai còn gói bánh nữa.

Ngọc phụng phịu lần nào cũng vậy hỏi chuyện ba với mẹ xưa kia mẹ đều lảng tránh.

Vuốt nhẹ má con gái bà nhẹ nhàng .

Khi nào có dịp mẹ sẽ kể con nghe mà,thôi mẹ đi kẻo trưa mất.Nói song mẹ bỏ nên nhà.còn Ngọc vừa băc nồi cơm vo gạo vưa thắc mắc cõi lòng.

Ngoài trời oi ả không biết cuối năm chắc trời thế nào cũng có mưa hôm nay 28 tết rồi Ngọc trang điểm nhẹ nhàng chờ Thành tới bữa nay đi ăn liên hoan trường mà hôm nay lại có Thành đi cùng làm nàng cảm thấy xốn sang lạ.

Ngọc tự chấn tĩnh ,chắc tại buổi đầu tiên đưa người yêu đi đến chỗ đông người nên vậy. tới đó thế nào mọi người cũng chọc nàng kệ họ ,dù sao Thành cũng đẹp trai chững chạc Thành lại làm bên ngành giao thông ,nên Ngọc rất hãnh diện khi có anh đi cùng.

Hôm nay cái Phượng cũng có mặt nghĩ đến phượng ngọc cảm thấy vui lắm ,từ khi vào nam tới giờ Ngọc chỉ có Phượng là người bạn thân nhất chia sẻ với nàng những lúc khó khăn.

Năm vừa qua Phượng cũng đạt chỉ tiêu xuât sắc nên năm nay nó cũng sẽ có mặt buổi liên hoan của trường.

Chợt tiếng chuông cổng réo nàng vội vàng chạy ra mở cổng.
Trước mắt Ngọc là Thành với khuôn măt điển trai áo sơ mi quần tây trông Thành trẻ quá.

Ngọc thốt nên bữa nay anh đẹp trai ghê nha,

Thành cười tủm tỉm.Đi với hoa khôi của trường mà,đâu có thể ăn mặc hai lúa hả em,rồi quay qua Ngọc hỏi ,hai bác có nhà không em?
Không anh ạ vừa nói ngọc vừa khép cổng ba mẹ em qua nhà bác sáu biếu quà anh à.

Anh đợi em sủa soạn chút rồi mình đi nha anh.măc chiếc quần thụng với chiếc áo ren trông Ngọc có vẻ duyên dáng pha chút tinh nghịch.

Ngắm nhìn nàng thật lâu thành nên tiếng,em đẹp quá đi mất Ngọc ơi.

Đỏ ửng hai má nàng lắc mái tóc dài.Anh khen em hoài cái mũi no muốn nổ tung ra nè,nói song Ngọc giục thôi mình đi đi anh kẻo muộn.

Tám giờ tối nhà hàng PHƯƠNG ĐÔNG đã chật ních người,bạn bè thầy cô tụ họp khá đông đủ,vừa tới nơi đã có bao cặp mắt nhìn nàng và Thành trầm chồ.làm Ngọc e thẹn vô cùng.

Cái phượng từ đâu chạy tới nắm tay Ngọc,bữa nay dắt cả bồ tới trình diện hôm nay phải phạt hai người mới đươc.nói song Phựong ngó qua Thành,em chào anh Thành nha.

Thành cười tươi em định phạt gì tụi anh vạy?Phượng cười lém lỉnh,phạt uống bia cho tới khi nào say.

Ngọc thấy vậy lườm Phượng,thôi cô hai đang là sinh viên mà đòi uống say bị phạt chết,

Phượng cười tươi,không sao hôm nay liên hoan mà nhà trường cho uống thoải mái đừng lo Ngọc.

Nhìn cái phượng bữa nay có vẻ vui lăm nó nói liên hồi không ngừng.

Qua những phần giới thiệu chương trình và phát biểu của thầy cô,mọi người bắt đầu vào tiệc.

Thành cũng làm qoen với các bạn của Ngọc nhanh chóng nhờ cách ăn nói có duyên,còn Ngọc luôn e thẹn khi bên anh.
Cái phượng nó vui vẻ và lúc nào cũng ở cạnh hai người chống chế cho Ngọc những lời chọc ghẹo của bạn bè.
Nhưng hình như nó vui quá nên uống khá nhiều.thành cũng đi cụng ly cới mọi người khá vui,tan bữa tiêc thì chỉ còn ngọc là khá tỉnh táo vì nàng không uống được nên Thành thường uống đỡ cho nàng

Ra về mọi người đều ngấm hơi men,cái phượng thì không còn đứng vững.

Thấy vậy Ngọc bảo Thành đưa Phượng về trước ,rồi tới đón nàng sau.......

5Có lẽ tại mùa xuân  Empty Phan _5 Mon Aug 29, 2011 12:43 am

Han Cat Nhi


Super Moderator
Super Moderator

Mọi người ra về gần hết chỉ còn lại một số thầy cô ở lại để thanh toán chi phí cho bữa tiệc.

Đi lại trong khuôn viên nhà hàng Ngọc sốt ruột.Sao Thành lâu quay lại đón nàng quá,

Em vẫn chưa về sao Ngọc?

Tiếng hỏi sau lưng bất ngờ làm nàng giật mình ,quay lại thấy thầy trình là thầy giáo dạy anh ngữ lớp nàng,Ngọc bối rối .
Dạ em đợi bạn em tới đón ạ.nói song Ngọc thấp thỏm nhìn ra cổng

Bước tới gần nàng trình cất tiếng,khuya rồi hay để thầy đưa em về.Ngọc vội vàng xua tay thôi cám ơn thầy bạn em tới giờ ạ.
Giờ này bạn em chưa tới chắc rằng bạn em sẽ tới không?

Ngọc trả lời ngập ngừng em cũng không biết nữa thầy.

Vậy để thầy đưa em về không chút nữa mọi người về hết em về bằng gì cũng khuya rồi.Câu nói đầy thuyết phục Ngọc gật đầu,vâng vậy em làm phiền thầy.

Suốt dọc đường về nàng thấp thỏm khó tả tại sao Thành không quay lại đón nàng vậy chứ?Có khi nào Thành có công viêc đột xuất nên không quay lai đón nàng,hay là xe Thành hỏng?bồn chồn không yên nàng muốn có câu trả lời, Phải nàng phải tìm cho ra câu trả lời.
Gần về tới nơi Ngọc lay vai Trình,thầy ơi làm ơn đưa em qua bạn nhà bạn Phượng đuơc không thầy?

Dừng xe chút trình thăc mắc,sao em không về nhà khuya rồi em qua nhà bạn làm gì?

Dạ em xin phép ba mẹ em rồi ,mẹ bạn Phượng không có nhà tối nay em qua ngủ cùng với bạn ấy ạ.Nói song nàng cảm thấy thật hổ thẹn,đây là lần đầu tiên nàng nói rối một cách trơn chu như vậy.

Vậy được để thầy chở em qua

Tới cổng Ngọc xuống xe chờ cho thầy Trình đi khuất,nàng hồi hộp bấm chuông cổng.Nhấn mây hồi chuông liên tiếp bên trong vẫn im lặng,Ngọc khẽ đẩy cánh cổng thì ra cổng không đóng.khẽ hé cổng nàng run sợ.

Mong rằng Thành vì có viêc đột xuất mà không quay lại đón nàng.

Nhìn vào trong nàng chết lặng,xe Thành vẫn dựng ở sân nhà Phượng.Vậy Thành đâu,không lẽ hai người họ ở trong nhà làm gì?Ngọc không dám nghĩ tiếp.

Nhẹ nhàng bước vào trong một cảnh tuợng làm nàng chóang váng.những gì nàng không dám nghĩ thì nó đang hiện ra truớc mặt nàng như một cơn bão tố

Phượng và Thành đang ngon giấc,trên người họ không còn một mảnh vải tre thân.khuôn mặt họ đày vẻ mãn nguyện.

Không Ngọc lảo đảo lao vù ra ngoài cửa,nàng cứ chạy chạy mãi .Nàng cũng không biết chạy tới đâu giữa trời đêm vắng lặng.

Cho tới khi nang gục xuống bên cạnh một công viên,mệt mỏi ngước nên nhìn,thì ra nàng đã chạy tới công viên dĩ an . Nơi mà cách đây một năm nàng đã đón nhận một tình yêu ngọt ngào.Tai sao lại như vậy chứ?nước mắt nàng bắt đầu rơi lã chã,nàng khóc cho một cuôc tình sao?

Tại sao lại như vậy ,nàng gào thét giữa màn đêm dày đặc cuối năm.Hết thật rồi tình yêu của nàng và Thành sẽ kết thúc như vậy sao?

Tại sao Thành có thể phản bội nàng một cách trơ trẽn như vậy chứ.nàng cứ gào thét vật vã trong đau khổ một mình nàng,
Chẳng ai thèm nghe tiếng gào thét của nàng.chỉ còn tiếng côn trùng rỉ rả đêm khuya

6Có lẽ tại mùa xuân  Empty Phan Cuoi Mon Aug 29, 2011 12:44 am

Han Cat Nhi


Super Moderator
Super Moderator

( Chương cuối )



Ngọc ơi dậy ăn chút cháo đi con,mở mắt nhìn mẹ Ngọc nấc nên.Mẹ ơi con khổ quá,ôm Ngọc vào lòng mẹ nàng vỗ về
Đừng quá đau khổ con à,chuyện đâu còn có đó.

Không hết rồi mẹ ơi hết thật rồi.

Nhìn nàng đau khổ mẹ nàng không khỏi xót xa.Sao con bà lại đi vào vết xe năm xưa bà đã đi chứ?năm xưa tình yêu bà tan vỡ bà còn gặp được một người đàn ông tốt như ba nàng,còn cuộc đời con gái bà sẽ ra sao liệu có được may mắn như bà không?

Tiếng chuông cổng reo nên,bà đứng dậy tất tả ra mở cổng,thấy Thành đứng ngoài bà vẫn nhẹ nhàng ,vào đi cháu Ngọc nó ở trong phòng ấy cháu ạ,mấy ngày nay nó không ăn uống gì.Thôi cháu vào với nó đi, nói song bà để mình Thành vào con bà nhẹ nhàng rút lui như vậy sẽ tốt hơn cho lũ trẻ.

Bước vào phòng thấy nàng lằm ngoảnh mặt vào trong ,Thành nhẹ nhàng.Em à.

Quay phắt người lại nàng gào nên.

Anh còn mặt mũi tới đây sao?anh về đi tôi không muốn gặp anh nữa ,anh định tới đây để nhìn tôi đau khổ ư,sao anh nhẫn tâm vậy chứ?nói song nàng òa ra nức nở

Thành quỳ sụp xuống chân nàng!

Ngọc ơi xin em hãy tha thứ cho anh,hôm đó anh và cô ấy quá say nên đã không làm chủ đươc bản thân.Hãy tha thứ cho anh một lần .Cuộc đời này anh chỉ yêu em mà thôi,anh không yêu ai khác đâu anh xin em Ngọc.

Nước mắt Thành tuôn rơi đây là lần đầu tiên Thành khóc trước một người con gái,

Thật là đê tiện,nhìn Thành với ánh mắt căm gét Thành của nàng đây sao ?là người nàng đã chao chọn trái tim đây sao,giờ đây chỉ là cái vỏ bọc.

Nàng bật dậy xô Thành ra nhưng Thành đã ôm chọn nàng vào lòng.Anh xin em mà Ngọc hãy tha thứ cho anh một lần.
Ngọc gào nên đau khổ ,tha thứ ư tại sao anh nhẫn tâm như vậy?

Tại sao không là ai xa lạ mà lại là cô bạn thân nhất của nàng chứ,tại sao anh chở thành một kẻ bỉ ổi như vây chứ?
Hai người cứ ôm nhau khóc như vậy phải rồi Ngọc muốn ôm anh lần cuối để rồi ngày mai nàng sẽ ra đi mãi mãi.

Ngọc sẽ chọn cho mình một con đường theo nàng có lẽ sẽ là tốt cho cả ba người.

Tám giờ sáng sân bay HÀ NỘI

Mùa xuân năm nay trời hửng nắng đàn chim én bay về làm tổ,bầu trời trong xanh cùng ánh nắng đón mùa xuân.

Sách hành lý và kéo chiếc va li vào làm thủ tục,Ngọc quay lại nhìn đất nước thân yêu một lần cuối, nàng muốn ngắm nhìn thật lâu và sẽ in đậm hình ảnh quê hương vào ký ức.

Mùa xuân thật đẹp,nhưng giờ đây mùa xuân không đến với nàng nữa,một mùa xuân trước nàng hân hoan đón nhân tình yêu thì mùa xuân này tình yêu của nàng tan vỡ.



Nàng ra đi với con tim rỉ máu với kỷ niệm đẹp năm xưa,với đau khổ chất chứa.

Nếu mùa xuân không đến nàng đã không đón nhận tình yêu..và mùa xuân không đến thì tình yêu của nàng đâu tan vỡ.
có lẽ tại mùa xuân

Vĩnh biệt mùa xuân ,vĩnh biệt tình yêu ,vĩnh biệt sự đau khổ/

HẾT

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Similar topics

-

» Đối thơ cùng ADMIN

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết