Giai Kỳ không hề nghĩ rằng kiếp này có thể được gặp lại Mạnh Hòa Bình,
nhưng lại không phải là người thật mà là trên bìa tạp chí. Cô cầm quyển
tạp chí nhìn ngang nhìn dọc, trong lòng thầm nghĩ, chắc là đã qua PS
rồi, ánh mắt này, sống mũi này, làn da này.........sao khác với hình ảnh
Hòa Bình trong trí nhớ của cô đến vậy?
Lúc ăn cơm trưa tại nhà ăn công ty, cuối cùng cô cũng không kìm được hỏi
Châu Tịnh An: “Cô nói xem, nhìn thấy hình của người yêu đầu tiên đã lâu
năm không gặp trên bìa tạp chí, liệu có giống với phim truyền hình lúc
8h tối* không?
Miệng Châu Tịnh An đã nhét đầy món cá thơm lọc xương, lại tiếp tục dùng
thìa đút vào miệng một miếng cơm trắng to đùng , ăn rất ngon miệng. Cô
gật đầu liên tục: “Giống, mà còn giống với phim truyền hình thần tượng
dành cho giới trẻ ——Tình đầu của cô là ai hả? Không phải là <Cố lên,
những chàng trai tốt>** chứ? Bồ Ba Giáp hay là Tống Hiểu Ba, đừng nói
với tôi đó là Ngô Kiến Phi nhé.”
Gia Kỳ xì một tiếng, nói đến những anh chàng tốt làm sao mà có thể được lên tạp chí nhanh như vậy.
Châu Tịnh An lúc đó mới trợn tròn mắt,giống như bị mắc nghẹn, đôi đũa
cùng cái thìa trong tay rơi xuống, ồn ào hỏi: “Vưu Giai Kỳ người yêu đầu
của cô là ai hả? Lại còn được lên bìa tạp chí nữa, nói đi, Huỳnh Hiểu
Minh hay là Trần Khôn?”
Câu nói cuối cùng âm lượng khá lớn, làm cho mấy đồng nghiệp ngồi bàn bên
cạnh cũng phải quay lại nhìn, Giai Kỳ bực mình đáp: “Lương Triều Vỹ.”
Châu Tịnh An à một tiếng, khuôn mặt thất vọng nói: “Già như vậy sao.”
Buổi chiều khi lúc làm việc, Tâm hồn Giai Kỳ đúng như là treo ngược cành
cây, lúc thì ngoại cảnh trường quay từ Mu-nich thành Praha, tiếp đó lại
làm hỏng mô hình bề mặt, cuối cùng thở dài, quyết định ngùng lại công
việc đang làm, đi pha một cốc trà.
Tích Lan hồng trà, nếu nói ra thì lại thấy bản thân mình là tiểu tư bản.
Kỳ thực lúc cô còn ở trường đại học, chỉ cầm một chiếc cốc inox thả vài
lá trà xanh vào là được, xa xỉ nhất cũng chỉ uống nestle cafe. Lần đầu
tiên vào quán cafe cũng là do Mạnh Hòa Bình dẫn đi, đi từ đường Tây Hoàn
đến đường Giải Phóng, cứ đi thẳng cũng không biết là đi bao xa, cuối
cùng nhìn thấy một quán cafe sáng đèn ở giáp bên cạnh đường, liền đi vào
trong.
Hôm đó cô gọi một ly Lam Sơn, hớp từng ngụm từng ngụm, quán rất vắng
khách, cách ánh nến ảm đạm trên bàn, trong một góc xa có đôi tình nhân
đang thì thầm tâm sự. Bản thân cũng không biết có khóc hay không nữa,
chỉ nhớ rằng giá tiền là 60 tệ. Sau này chỉ thấy xót ruột, đắt như vậy
thà mua ngay 2 bình nhị cô đầu Bắc Kinh cho xong, uống hế một hơi còn có
thể mượn rượu vờ say.
Hồng trà tảo ra hơi nóng phảng phất, Cô lấy quyển tạp chí từ trong ngăn
bàn ra, quan sát tỷ mỉ, nghi ngờ là mình nhận nhầm người, nhưng mà cùng
tên cùng họ, chắc chắn là anh, có thể nhận thấy sự thành thực vững vàng,
về cơ bản vẫn như thế, ngay đến cái nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cũng vẫn
còn. Bìa tạp chí có nền màu đen, làm nổi bật khuôn mặt, ánh mắt và đôi
lông mày sáng một cách chân thật. Ngày trước quả thật thấy Hòa Bình đẹp
trai, mặc dù cao nhưng gầy, bố mẹ anh thường không ở nhà, dì lại không
quản lý được anh, lúc nào cũng bữa no bữa đói. Lần đầu tiên Giai Kỳ làm
cơm rang trứng, anh ăn liên một lúc ba bát, cô đau lòng, cảm thấy anh
như chưa bao giờ được ăn no vậy
Đột nhiên một bàn tay thò ra nhanh như chớp cướp mất cuốn tạp chí trên
tay cô, cô chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng thở liên tục của Châu
Tịnh An, chỉ vào cô, miệng há to đến mức có thể nuốt gọn một quả trứng.
Cuối cùng vì kiêng dè trong căn phòng vuông còn có hơn mười đồng nghiệp,
cố gắng kìm giọng thấp xuống, nói như một tên ăn trộm: “Đây là mối tình
đầu của cô? Trời đất ơi! Còn giật gân hơn cả Lương Triều Vỹ ấy chứ.”
Giai Kỳ cười ngớ ngẩn, nói: “Cô đoán mò gì chứ, đương nhiên là không phải.”
Châu Tịnh An gật gật đầu: “Chính xác, nếu mà cô là người yêu cũ của anh
ta, thì còn ngồi đây làm cái gì, đã sớm đi tìm anh ta nối lại tình cũ
rồi.”Cô cầm quyển tạp chí lên đếm mấy số không ở đằng sau, vừa đếm vừa
bùi ngùi nói: “Trẻ như vậy, mà có nhiều tiền như vậy, có phải là người
không thế.”
Giai Kỳ vẫn cười ngây ngô, câu cửa miệng trước đây của cô là “đợi sau
này chúng ta có tiền”, về sau Mạnh Hòa Bình nghe đến phát chán, liền
phản bác lại cô, cô nói: “đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ mua
căn nhà lớn.” Mạnh Hòa Bình nói tiếp: “Đợi sau này chúng ta có tiền
chúng ta sẽ tự xây nhà.” Cô nói: “Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta
sẽ mua tủ bát của Đức.”Mạnh Hòa Bình nói tiếp “Đợi sau này chúng ta có
tiền, chúng ta sẽ xây một cái bếp lò Trung Quốc thật lớn ở trong nhà
bếp.”Cô vênh mặt lên nhìn anh, anh cũng trừng mắt nhìn cô, lúc sau cô
cười khì khì, anh ôm cô nhẹ nhàng nói: “Đợi sau này chúng ta có tiền,
anh sẽ xây một căn nhà thật lớn, xây một bếp lò Trung Quốc, ngày ngày
bắt em nấu cơm cho anh ăn.”
Cô dùng chân đá anh: “Anh là heo à, đừng có mà nằm mơ.”
Khả năng buôn chuyện của Châu Tịnh An được huy động hết mức, hào hứng
nói: “Nè, Anh chàng Mạnh Hòa Bình này chuyển từ hệ thống mạng Tân Quý
sang nhà đất Tân Quý, công ty anh ta xây dụng cái tòa nhà đó, giá thành
đắt kinh khủng vậy mà vẫn tranh giành nhau mua.”
Giai Kỳ đột nhiên thấy đau đầu, mắt cũng mở to ra, đưa tách hồng trà lên
miệng uống một hớp, nóng quá, làm bỏng cả đầu lưỡi, rốt cục là vì lúng
túng không biết làm sao, cứ như là trúng tà
Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Mạnh Hòa Bình, Học viện Ngoại ngữ và học
viện Điện tử cùng nhau tổ chức vũ hội, cô bị bạn cùng phòng lôi di,
nhưng không biết khiêu vũ, đành ngồi một ngóc uống nước ngọt. Mạnh Hòa
Bình ngồi bên cạnh cô, cô uống nước ngọt anh hút thuốc. Tư thế hút thuốc
của anh rất đẹp không giống một số nam sinh khác chỉ ra vẻ làm bộ làm
tịch. Sau đó trong dòng người khiêu vũ có người gọi lớn: “Hòa Bình, Hòa
Bình!”
Anh không trả lời, cúi đầu lại châm thêm một điếu thuốc.
“Anh dùng diêm quẹt, nhiều năm nay Giai Kỳ không thấy có người dùng diêm
quẹt, một que diêm nhỏ dài trắng tinh nhẹ nhành quẹt bên ngoài thành
hộp, nổi lên một đốm lửa xanh âm u. Anh dùng tay dập tắt đốm lửa, giữa
những ngón tay lộ ra ánh sáng đỏ lờ mờ, giống như ánh bình minh nhàn
nhạt lúc mặt trời mọc. Giai kỳ cảm thấy hiếu kỳ, không tránh khỏi nhìn
thêm một lúc, anh ngẩng đầu lên cười với cô, lộ ra một hàm răng đều
trắng tinh.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào tay mình, anh rút ra hộp thuốc lá đưa cô : “Hút thuốc không?”
Cô lắc đầu quầy quậy, sau đó lấy dũng khí hỏi: “Có thể cho tôi xem hộp diêm của bạn một lát được không?”
Anh ngớ ra một lúc, liền đưa cho cô cả hộp diêm
Không hiểu vì sao nhiều năm sau đó Giai Kỳ lại có thói quen sưu tầm hộp
quẹt diêm, cho dù là ở khách sạn hay là đi dự tiệc, lúc nào cũng đem về
nhà hộp quẹt diêm. Nhiều năm như vậy cô đã sưu tầm được hơn một nghìn
hộp quẹt diêm đủ kiểu dáng và màu sắc, đựng vào trong hộp giấy xếp gọn
gàng vào dưới giường. Không ai biết rằng ngày ngày cô đều ngủ trên một
đống thuốc nổ lớn.
Nhưng đã nhiều năm như thế cô vẫn không tìm thấy chiếc hộp quẹt diêm
giống nhứ chiếc mà Mạnh Hòa Bình đã từng dùng, Cô cũng biết rõ là không
thể tìm thấy, chiếc hộp quẹt diêm đó là hàng sản xuất đặc biệt, bên
ngoài không hề có bán..
Trước khi tan ca cô được biết sẽ phải đi ăn cơm cùng một vị khách quan
trọng, Sự cạnh tranh trong ngàng quảng cáo càng ngày càng quyết liệt,
Công ty của cô cũng có thể coi là một công ty hàng đầu, nhưng không thể
không cố gắng hết sức để lập nên công trạng. Cấp trên còn gọi bằng một
cái tên mỹ miều đó là “ Tăng cường giao tiếp”, Châu Tịnh An rất phản cảm
đối với việc này, nói: “Đúng là coi chúng ta như người phục vụ !” Nhưng
là kẻ làm công ăn lương, làm sao mà có thể không cúi đầu được chứ.
Đi ăn cơm Thái Lan, Giai Kỳ không chịu được mùi vị của cá, miễn cưỡng
nuốt món canh Đông Âm Công mà giống như là đang uống thuốc bắc, sau đó
còn phải giả vờ khen khách hàng đưa ra ý kiến rất có sáng tạo, sau ba
tuần rượu ăn uống no no say, nhìn thấy cấp trên và khác hàng đang bàn
bạc vui vẻ lúc đó cô mới dám mượn cớ vào phòng vệ sinh trang điểm lại,
nhân cơ hội trốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Nhà hàng bố trí theo phong cách Đông Nam Á, hành lang vừa rộng vừa dài,
một mặt giáp với nước, một mặt là cánh cửa của những phòng ăn. Ở góc rẽ
có một người phụ nữ khóc nức nở, Giai Kỳ cảm thấy hiếu kỳ, Châu Tịnh An
từng trêu cô nói sớm muộn gì cũng có ngày cô cũng bị chết bởi sự hiếu kỳ
của mình. Kết quả là sự hiếu kỳ đó đã ép cô nhìn thấy một vở kịch tình
yêu đau khổ, nhân vật nữ chính khóc như mưa, nghiến răng nói: “ Nguyễn
Chính Đông anh sẽ không được chết một cách dễ dàng đâu!” rồi che mặt
loạng choạng bước ra ngoài
Theo lý mà nói những trường hợp kiểu Quỳnh Dao như thế này nam nhân vật
chính sẽ lập tức đuổi theo, nhưng Nguyễn Chính Đông đó lại chỉ cười, đôi
mắt Đan Phượng hẹp dài sâu thẳm, trong nụ cười dường như có tà khí, chỉ
đúng đó cúi đầu mỉm cười, quẹt một que diêm bốc cháy rồi châm một điếu
thuốc. Que diêm nhỏ dài trắng tinh nhẹ nhàng quẹt bên ngoài thành hộp,
đốt lên một đóm lửa nhỏ màu xanh âm u. Anh ta dùng tay dập tắt đốm lửa,
giữa những ngón tay lộ ra ánh sáng đỏ lờ mờ, dường như ánh bình minh
nhàn nhạt lúc mặt trời mọc.
Chiếc hộp quẹt diêm đó màu xanh nước biển đậm, một mặt chỉ có một ký
hiệu hẹp nhỏ, màu xanh đậm như hòa vào bên cạnh màu đen của ký hiệu,
bỗng nhiên sáng lên dưới ánh đèn, giống như tạo ra bột nhũ bạc. Giai Kỳ
không kìm được nhìn chằm chằm vào chiếc hộp quẹt, cho đến khi Nguyễn
Chính Đông đặt nó vào lòng bàn tay cô, cô mới hơi mơ hồ quan sát người
đàn ông đó một lần nữa
“Hút thuốc không?” Anh ta hỏi
Giọng nói rất hay, dưới nền hành lang có treo những chiếc đèn giấy, ánh
sáng có màu vàng cam ấm áp, khuôn mặt anh ở trong bóng tối, dường như
mập mờ không rõ ràng, Giai Kỳ không ngờ rằng anh ta lại hỏi câu hỏi đó,
bất giác đờ đẫn
Sau đó Nguyễn Chính Đông nói một câu: “Sở trường của cô là đờ đẫn.”
Giai Kỳ nghe thấy quen quen, sau đó mới lờ mờ nghĩ đến Phạm Liễu Nguyên.
Sở trường của Bạch Lưu Tô là cúi đầu, cúi xuống hở chiếc gáy trắng
ngần, nghe như tình cảm dạt dào nhẹ nhàng như đang kể, còn cô lại đờ đẫn
như con gà gỗ, nghe thấy làm mất hết hứng thú.
Trước đây Mạnh Hòa Bình cũng nói cô ngốc, gọi cô là nha đầu ngốc
nhưng lại không phải là người thật mà là trên bìa tạp chí. Cô cầm quyển
tạp chí nhìn ngang nhìn dọc, trong lòng thầm nghĩ, chắc là đã qua PS
rồi, ánh mắt này, sống mũi này, làn da này.........sao khác với hình ảnh
Hòa Bình trong trí nhớ của cô đến vậy?
Lúc ăn cơm trưa tại nhà ăn công ty, cuối cùng cô cũng không kìm được hỏi
Châu Tịnh An: “Cô nói xem, nhìn thấy hình của người yêu đầu tiên đã lâu
năm không gặp trên bìa tạp chí, liệu có giống với phim truyền hình lúc
8h tối* không?
Miệng Châu Tịnh An đã nhét đầy món cá thơm lọc xương, lại tiếp tục dùng
thìa đút vào miệng một miếng cơm trắng to đùng , ăn rất ngon miệng. Cô
gật đầu liên tục: “Giống, mà còn giống với phim truyền hình thần tượng
dành cho giới trẻ ——Tình đầu của cô là ai hả? Không phải là <Cố lên,
những chàng trai tốt>** chứ? Bồ Ba Giáp hay là Tống Hiểu Ba, đừng nói
với tôi đó là Ngô Kiến Phi nhé.”
Gia Kỳ xì một tiếng, nói đến những anh chàng tốt làm sao mà có thể được lên tạp chí nhanh như vậy.
Châu Tịnh An lúc đó mới trợn tròn mắt,giống như bị mắc nghẹn, đôi đũa
cùng cái thìa trong tay rơi xuống, ồn ào hỏi: “Vưu Giai Kỳ người yêu đầu
của cô là ai hả? Lại còn được lên bìa tạp chí nữa, nói đi, Huỳnh Hiểu
Minh hay là Trần Khôn?”
Câu nói cuối cùng âm lượng khá lớn, làm cho mấy đồng nghiệp ngồi bàn bên
cạnh cũng phải quay lại nhìn, Giai Kỳ bực mình đáp: “Lương Triều Vỹ.”
Châu Tịnh An à một tiếng, khuôn mặt thất vọng nói: “Già như vậy sao.”
Buổi chiều khi lúc làm việc, Tâm hồn Giai Kỳ đúng như là treo ngược cành
cây, lúc thì ngoại cảnh trường quay từ Mu-nich thành Praha, tiếp đó lại
làm hỏng mô hình bề mặt, cuối cùng thở dài, quyết định ngùng lại công
việc đang làm, đi pha một cốc trà.
Tích Lan hồng trà, nếu nói ra thì lại thấy bản thân mình là tiểu tư bản.
Kỳ thực lúc cô còn ở trường đại học, chỉ cầm một chiếc cốc inox thả vài
lá trà xanh vào là được, xa xỉ nhất cũng chỉ uống nestle cafe. Lần đầu
tiên vào quán cafe cũng là do Mạnh Hòa Bình dẫn đi, đi từ đường Tây Hoàn
đến đường Giải Phóng, cứ đi thẳng cũng không biết là đi bao xa, cuối
cùng nhìn thấy một quán cafe sáng đèn ở giáp bên cạnh đường, liền đi vào
trong.
Hôm đó cô gọi một ly Lam Sơn, hớp từng ngụm từng ngụm, quán rất vắng
khách, cách ánh nến ảm đạm trên bàn, trong một góc xa có đôi tình nhân
đang thì thầm tâm sự. Bản thân cũng không biết có khóc hay không nữa,
chỉ nhớ rằng giá tiền là 60 tệ. Sau này chỉ thấy xót ruột, đắt như vậy
thà mua ngay 2 bình nhị cô đầu Bắc Kinh cho xong, uống hế một hơi còn có
thể mượn rượu vờ say.
Hồng trà tảo ra hơi nóng phảng phất, Cô lấy quyển tạp chí từ trong ngăn
bàn ra, quan sát tỷ mỉ, nghi ngờ là mình nhận nhầm người, nhưng mà cùng
tên cùng họ, chắc chắn là anh, có thể nhận thấy sự thành thực vững vàng,
về cơ bản vẫn như thế, ngay đến cái nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cũng vẫn
còn. Bìa tạp chí có nền màu đen, làm nổi bật khuôn mặt, ánh mắt và đôi
lông mày sáng một cách chân thật. Ngày trước quả thật thấy Hòa Bình đẹp
trai, mặc dù cao nhưng gầy, bố mẹ anh thường không ở nhà, dì lại không
quản lý được anh, lúc nào cũng bữa no bữa đói. Lần đầu tiên Giai Kỳ làm
cơm rang trứng, anh ăn liên một lúc ba bát, cô đau lòng, cảm thấy anh
như chưa bao giờ được ăn no vậy
Đột nhiên một bàn tay thò ra nhanh như chớp cướp mất cuốn tạp chí trên
tay cô, cô chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng thở liên tục của Châu
Tịnh An, chỉ vào cô, miệng há to đến mức có thể nuốt gọn một quả trứng.
Cuối cùng vì kiêng dè trong căn phòng vuông còn có hơn mười đồng nghiệp,
cố gắng kìm giọng thấp xuống, nói như một tên ăn trộm: “Đây là mối tình
đầu của cô? Trời đất ơi! Còn giật gân hơn cả Lương Triều Vỹ ấy chứ.”
Giai Kỳ cười ngớ ngẩn, nói: “Cô đoán mò gì chứ, đương nhiên là không phải.”
Châu Tịnh An gật gật đầu: “Chính xác, nếu mà cô là người yêu cũ của anh
ta, thì còn ngồi đây làm cái gì, đã sớm đi tìm anh ta nối lại tình cũ
rồi.”Cô cầm quyển tạp chí lên đếm mấy số không ở đằng sau, vừa đếm vừa
bùi ngùi nói: “Trẻ như vậy, mà có nhiều tiền như vậy, có phải là người
không thế.”
Giai Kỳ vẫn cười ngây ngô, câu cửa miệng trước đây của cô là “đợi sau
này chúng ta có tiền”, về sau Mạnh Hòa Bình nghe đến phát chán, liền
phản bác lại cô, cô nói: “đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ mua
căn nhà lớn.” Mạnh Hòa Bình nói tiếp: “Đợi sau này chúng ta có tiền
chúng ta sẽ tự xây nhà.” Cô nói: “Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta
sẽ mua tủ bát của Đức.”Mạnh Hòa Bình nói tiếp “Đợi sau này chúng ta có
tiền, chúng ta sẽ xây một cái bếp lò Trung Quốc thật lớn ở trong nhà
bếp.”Cô vênh mặt lên nhìn anh, anh cũng trừng mắt nhìn cô, lúc sau cô
cười khì khì, anh ôm cô nhẹ nhàng nói: “Đợi sau này chúng ta có tiền,
anh sẽ xây một căn nhà thật lớn, xây một bếp lò Trung Quốc, ngày ngày
bắt em nấu cơm cho anh ăn.”
Cô dùng chân đá anh: “Anh là heo à, đừng có mà nằm mơ.”
Khả năng buôn chuyện của Châu Tịnh An được huy động hết mức, hào hứng
nói: “Nè, Anh chàng Mạnh Hòa Bình này chuyển từ hệ thống mạng Tân Quý
sang nhà đất Tân Quý, công ty anh ta xây dụng cái tòa nhà đó, giá thành
đắt kinh khủng vậy mà vẫn tranh giành nhau mua.”
Giai Kỳ đột nhiên thấy đau đầu, mắt cũng mở to ra, đưa tách hồng trà lên
miệng uống một hớp, nóng quá, làm bỏng cả đầu lưỡi, rốt cục là vì lúng
túng không biết làm sao, cứ như là trúng tà
Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Mạnh Hòa Bình, Học viện Ngoại ngữ và học
viện Điện tử cùng nhau tổ chức vũ hội, cô bị bạn cùng phòng lôi di,
nhưng không biết khiêu vũ, đành ngồi một ngóc uống nước ngọt. Mạnh Hòa
Bình ngồi bên cạnh cô, cô uống nước ngọt anh hút thuốc. Tư thế hút thuốc
của anh rất đẹp không giống một số nam sinh khác chỉ ra vẻ làm bộ làm
tịch. Sau đó trong dòng người khiêu vũ có người gọi lớn: “Hòa Bình, Hòa
Bình!”
Anh không trả lời, cúi đầu lại châm thêm một điếu thuốc.
“Anh dùng diêm quẹt, nhiều năm nay Giai Kỳ không thấy có người dùng diêm
quẹt, một que diêm nhỏ dài trắng tinh nhẹ nhành quẹt bên ngoài thành
hộp, nổi lên một đốm lửa xanh âm u. Anh dùng tay dập tắt đốm lửa, giữa
những ngón tay lộ ra ánh sáng đỏ lờ mờ, giống như ánh bình minh nhàn
nhạt lúc mặt trời mọc. Giai kỳ cảm thấy hiếu kỳ, không tránh khỏi nhìn
thêm một lúc, anh ngẩng đầu lên cười với cô, lộ ra một hàm răng đều
trắng tinh.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào tay mình, anh rút ra hộp thuốc lá đưa cô : “Hút thuốc không?”
Cô lắc đầu quầy quậy, sau đó lấy dũng khí hỏi: “Có thể cho tôi xem hộp diêm của bạn một lát được không?”
Anh ngớ ra một lúc, liền đưa cho cô cả hộp diêm
Không hiểu vì sao nhiều năm sau đó Giai Kỳ lại có thói quen sưu tầm hộp
quẹt diêm, cho dù là ở khách sạn hay là đi dự tiệc, lúc nào cũng đem về
nhà hộp quẹt diêm. Nhiều năm như vậy cô đã sưu tầm được hơn một nghìn
hộp quẹt diêm đủ kiểu dáng và màu sắc, đựng vào trong hộp giấy xếp gọn
gàng vào dưới giường. Không ai biết rằng ngày ngày cô đều ngủ trên một
đống thuốc nổ lớn.
Nhưng đã nhiều năm như thế cô vẫn không tìm thấy chiếc hộp quẹt diêm
giống nhứ chiếc mà Mạnh Hòa Bình đã từng dùng, Cô cũng biết rõ là không
thể tìm thấy, chiếc hộp quẹt diêm đó là hàng sản xuất đặc biệt, bên
ngoài không hề có bán..
Trước khi tan ca cô được biết sẽ phải đi ăn cơm cùng một vị khách quan
trọng, Sự cạnh tranh trong ngàng quảng cáo càng ngày càng quyết liệt,
Công ty của cô cũng có thể coi là một công ty hàng đầu, nhưng không thể
không cố gắng hết sức để lập nên công trạng. Cấp trên còn gọi bằng một
cái tên mỹ miều đó là “ Tăng cường giao tiếp”, Châu Tịnh An rất phản cảm
đối với việc này, nói: “Đúng là coi chúng ta như người phục vụ !” Nhưng
là kẻ làm công ăn lương, làm sao mà có thể không cúi đầu được chứ.
Đi ăn cơm Thái Lan, Giai Kỳ không chịu được mùi vị của cá, miễn cưỡng
nuốt món canh Đông Âm Công mà giống như là đang uống thuốc bắc, sau đó
còn phải giả vờ khen khách hàng đưa ra ý kiến rất có sáng tạo, sau ba
tuần rượu ăn uống no no say, nhìn thấy cấp trên và khác hàng đang bàn
bạc vui vẻ lúc đó cô mới dám mượn cớ vào phòng vệ sinh trang điểm lại,
nhân cơ hội trốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Nhà hàng bố trí theo phong cách Đông Nam Á, hành lang vừa rộng vừa dài,
một mặt giáp với nước, một mặt là cánh cửa của những phòng ăn. Ở góc rẽ
có một người phụ nữ khóc nức nở, Giai Kỳ cảm thấy hiếu kỳ, Châu Tịnh An
từng trêu cô nói sớm muộn gì cũng có ngày cô cũng bị chết bởi sự hiếu kỳ
của mình. Kết quả là sự hiếu kỳ đó đã ép cô nhìn thấy một vở kịch tình
yêu đau khổ, nhân vật nữ chính khóc như mưa, nghiến răng nói: “ Nguyễn
Chính Đông anh sẽ không được chết một cách dễ dàng đâu!” rồi che mặt
loạng choạng bước ra ngoài
Theo lý mà nói những trường hợp kiểu Quỳnh Dao như thế này nam nhân vật
chính sẽ lập tức đuổi theo, nhưng Nguyễn Chính Đông đó lại chỉ cười, đôi
mắt Đan Phượng hẹp dài sâu thẳm, trong nụ cười dường như có tà khí, chỉ
đúng đó cúi đầu mỉm cười, quẹt một que diêm bốc cháy rồi châm một điếu
thuốc. Que diêm nhỏ dài trắng tinh nhẹ nhàng quẹt bên ngoài thành hộp,
đốt lên một đóm lửa nhỏ màu xanh âm u. Anh ta dùng tay dập tắt đốm lửa,
giữa những ngón tay lộ ra ánh sáng đỏ lờ mờ, dường như ánh bình minh
nhàn nhạt lúc mặt trời mọc.
Chiếc hộp quẹt diêm đó màu xanh nước biển đậm, một mặt chỉ có một ký
hiệu hẹp nhỏ, màu xanh đậm như hòa vào bên cạnh màu đen của ký hiệu,
bỗng nhiên sáng lên dưới ánh đèn, giống như tạo ra bột nhũ bạc. Giai Kỳ
không kìm được nhìn chằm chằm vào chiếc hộp quẹt, cho đến khi Nguyễn
Chính Đông đặt nó vào lòng bàn tay cô, cô mới hơi mơ hồ quan sát người
đàn ông đó một lần nữa
“Hút thuốc không?” Anh ta hỏi
Giọng nói rất hay, dưới nền hành lang có treo những chiếc đèn giấy, ánh
sáng có màu vàng cam ấm áp, khuôn mặt anh ở trong bóng tối, dường như
mập mờ không rõ ràng, Giai Kỳ không ngờ rằng anh ta lại hỏi câu hỏi đó,
bất giác đờ đẫn
Sau đó Nguyễn Chính Đông nói một câu: “Sở trường của cô là đờ đẫn.”
Giai Kỳ nghe thấy quen quen, sau đó mới lờ mờ nghĩ đến Phạm Liễu Nguyên.
Sở trường của Bạch Lưu Tô là cúi đầu, cúi xuống hở chiếc gáy trắng
ngần, nghe như tình cảm dạt dào nhẹ nhàng như đang kể, còn cô lại đờ đẫn
như con gà gỗ, nghe thấy làm mất hết hứng thú.
Trước đây Mạnh Hòa Bình cũng nói cô ngốc, gọi cô là nha đầu ngốc
Được sửa bởi Admin ngày Sun Aug 21, 2011 4:20 pm; sửa lần 2.